KBĐV – Chương 87

Chương 87

Vô Yêu phúc địa có một chủ nhân mới, thằng nhãi đó còn tự xưng là người đàn ông của Mạc Thành Uyên – Đây chính là tin tức do chính miệng người đưa tin Đới Tử An nói ra vào một tháng trước khi tổ chức đại hội Ma Đạo Chí Tôn. Tin tức này nhanh chóng truyền khắp đại lục, gợi lên sự tò mò của vô số người.

Vì thế, trong thời kỳ gần sát đại hội, số người đi vào Vạn Thú thâm cốc giết yêu thú đột ngột tăng mạnh. Tuy rằng bọn họ không dám xông vào cấm địa trong phạm vi trăm dặm quanh Vô Yêu phúc địa, nhưng tất cả mọi người đều hướng mắt về phía đó để xem xem mặt mũi người đàn ông của Tôn giả số một ma đạo là thế nào.

Chẳng ai có thể tưởng được, giờ khắc này, nhân vật trung tâm của sự kiện, người đàn ông thần bí của Mạc Tôn giả đang ra sức giãy dụa trong phòng ngủ. Khương Hạo Xuyên oa oa kêu, tóm chặt cái đuôi trâu ngốc không buông, mạnh mẽ phản đối lời mời song tu của người yêu.

“Bộ dạng ta tuấn tú như vậy, ta đâu có sợ bị bọn họ nhìn thấy…. Mau buông ra, ra muốn đi ra ngoài đánh quái!”

“Chỉ còn lại chút thời gian thôi, ngươi có giết cả đống yêu thú cũng không tấn chức Hóa Thần kỳ được đâu, vẫn cứ nên tích lũy thì hơn, cỗ gắng luyện tới Nguyên Anh hậu kỳ là được.” Thanh Hòa ôm ngang phúc tinh, dùng sức kéo đối phương về giường, nở nụ cười vừa thuần lương vừa chính trực nói: “Trong khoảng thời gian này chúng ta đừng ra ngoài, coi như là để bảo trì sự thần bí đi.”

Thần bí em gái ngươi, Khương Hạo Xuyến khóc thành dòng sông. Người tình “chăm chỉ” quá hắn cũng chịu không nổi!

Phải nói ngược lại hai tháng trước, hai người bọn họ ban ngày đi chém quái, buổi tối song tu, sinh hoạt cực kỳ quy luật, “cường độ vận động” cũng coi như vừa phải. Để nhanh chóng tấn chức Nguyên Anh kỳ, Khương Hạo Xuyên mệt mãi cũng quen. Nhưng hắn vừa tấn chức Nguyên Anh kỳ thì người đưa tin đến, rồi quần chúng tò  mò cũng đua nhau mà đến, nghe ý Thanh Hòa thì có vẻ lần này hắn quyết tâm ở nhà “tích lũy linh lực”……Thiện tai, thiện tai, mỹ nhân nhiệt tình như lửa, anh hùng có không muốn khom lưng cũng không được!

“Anh hùng” Khương Hạo Xuyên bị đè lên giường tội nghiệp mà nhìn mỹ nhân nhà hắn, giãy dụa đề nghị: “Ta cảm thấy linh lực đã đủ dùng rồi, không bằng chúng ta tới hồ dung nham luyện phối hợp pháp thuật đi.”

“Phối hợp pháp thuật quả thật nên luyện, còn phải cho trâu ngốc đi cùng nữa.” Thanh Hòa hơi chút đăm chiêu gật gật đầu. Nhìn ánh mắt sáng lên của phúc tinh, hắn cười nói: “Như vậy đi, trước hết chúng ta nhanh chóng tăng tu vi của ngươi lên tới Nguyên Anh hậu kỳ, sau đó đi hồ dung nham.” Về phân tu vi của chính hắn, sau hai tháng “vận động cường độ cao”, tu vi của hắn cũng đã gần tới Nguyên Anh hậu kỳ. Tốc độ và phương thức tu luyện như vậy khiến Thanh Hòa cực kỳ hài lòng, đoạn thời gian này có thể nói là giai đoạn tu luyện trôi chảy nhất của hắn.

“Còn muốn nhanh hơn nữa á?” Khương Hạo Xuyên kêu lên. “Tốc độ tu luyện của chúng ta đã nghịch thiên lắm rồi, thật sự không nhanh được nữa đâu, ông trời sẽ bị áp lực đấy….”

Thanh Hòa thản nhiên cười nói: “Ngươi cứ nói thẳng là con cưng của ông trời sẽ bị áp lực cho xong, chẳng lẽ ta còn không chiều ý ngươi sao?.” Hắn vốn luôn là một tình nhân dịu dàng, biết săn sóc. Đừng có thấy Khương Hạo Xuyên ra vẻ phản kháng gào thét mà nghĩ hắn không muốn, đến lúc làm thật thì tên này còn nhiệt tình hơn cả Thanh Hòa ấy chứ. Nói cách khác, tên này thực chất chính là “đã nghiện còn ngại”.

Quả nhiên, Thanh Hòa vừa ra vẻ chính nhân quân tử là Khương Hạo Xuyên lại thấy mất vui ngay, hắn xị mặt nhìn người yêu. Đại mỹ nhân đang nằm đè lên người, vài sợi tóc của đối phương buông lả lướt cọ nhẹ lên cần cổ hắn, Khương Hạo Xuyên không thấy ngứa ngáy trong lòng mới là lạ.

Nhưng Thanh Hòa lại ngồi hẳn ra phía sau, thu lại mọi biểu cảm ái muội, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Ta bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện.”

“Gì?” Khương Hạo Xuyên mất hứng nói: “Đừng dài dòng nữa, có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì…..” Đương nhiên hắn sẽ không nói “không có chuyện gì thì biến” với mỹ nhân nhà hắn rồi, nếu không có chuyện gì thì ngoan ngoãn tu luyện với hắn.

Biết tỏng lòng dạ phúc tinh, Thanh Hòa nhịn cười nói: “Ta bỗng nhiên nghĩ ra, ngươi thân là nam nhân của Mạc Thành Uyên lại chẳng biết rõ hình dạng bổn tọa ra sao, còn không bằng thằng nhãi đến đưa tin hôm nọ.”

Đột nhiên nhớ tới bộ dạng của tên nhãi hôm trước, quả thật không tồi, cảm xúc khó chịu và ghen tuông lại dâng lên mãnh liệt. Khương Hạo Xuyên bật dậy đè Thanh Hòa xuống, chua loét nói: “Gặp qua thì sao, hắn có thể đè ngươi như ta chắc?”

Thanh Hòa nhướn mày cười: “Trong thiên hạ này cũng chỉ có ngươi mới dám thế.” Hắn nâng tay vuốt vuốt eo phúc tinh: “Thật sự không muốn biết bộ dạng vốn có của ta sao?”

Nghe lời ấy, mắt Khương Hạo Xuyên sáng lên: “Chẳng lẽ ngươi còn biến thân được à?”

“Ừ, một bí pháp không mấy tác dụng, với tu vi của ta bây giờ thì có thể làm được….” Trong mắt Thanh Hòa lóe lên một tia hồng quang, sau đó mặt hắn bắt đầu thay đổi, chẳng bao lâu, hắn đã biến thành một bộ dáng hoàn toàn khác!

Khương Hạo Xuyên trợn mắt há mồm nhìn người yêu, đây là một khuôn mặt hoàn toàn khác. Mi mục như kiếm, mắt sáng như sao, mũi cao môi mỏng, khuôn mặt rõ ràng lập thể như điêu khắc, lúc này hắn không cười, nhìn qua có vẻ cực kỳ khí thế.

Khuôn mặt thuộc về Mạc Thành Uyên không phải loại hình khiến Khương Hạo Xuyên chảy nước miếng, lại có thể khiến cho hắn cảm thấy áp lực vô cùng. KHương Hạo Xuyên vẫn luôn cảm thấy mình anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, lại không nghĩ tới người trong lòng vốn còn khí vũ hiên ngang hơn xa hắn. Hơn nữa, nhìn khí thế bức nhân kia mà xem, giấc mộng phản công của Khương Hạo Xuyên đột nhiên ảm đạm không ánh sáng.

“Phu nhân vừa lòng chứ?” Thanh Hòa nhếch nhếch khóe miệng, khí thế lạnh lùng ác liệt biến mất, mi mục tăng thêm vài phần tao nhã nhu hòa. Tuy rằng dung mạo sau khi đoạt xá biến hóa rất lớn, nhưng khí chất lại vô cùng tương tự. Cái này chính là tướng do tâm sinh, thần thái của hai khuôn mặt lại chẳng khác nhau là mấy, cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến Khương Hạo Xuyên thấy mới lạ vô cùng.

Dùng lực gật đầu, Khương Hạo Xuyên xoa mặt Thanh Hòa, lẩm bẩm nói: “Bí pháp này thật là hay, ngay cả âm thanh của ngươi cũng thay đổi.”

Thanh Hòa lộ ra một nụ cười đầy hàm ý: “Cả người ta đều thay đổi cả, ngươi có muốn cảm thụ thật kỹ không?”

Khương Hạo Xuyên rung động cả tâm thần, không chút do dự thò tay cởi đai lưng đối phương. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, cảm giác hưng phấn cực độ. Thanh Hòa vẫn nằm không nhúc nhích, tùy ý phúc tinh cưỡi lên người bóc quần áo của hắn, cúi đầu nói: “Bí pháp này rất phí linh lực, mời phu nhân cố gắng bổ sung giúp ta.”

….Mỹ nhân có biến thân thì vẫn là mỹ nhân, anh hùng có gãy eo cũng cam tâm tình nguyện.

Hơn nửa tháng sau, khi tu vi đã tăng trên diện rộng, Khương Hạo Xuyên cưỡi trâu ngốc, hùng dũng oai vệ lao ra khỏi Vô Yêu phúc địa. Hắn lo tới nơi tổ chức đại hội Chí Tôn một cách vô cùng nghênh ngang, cả đoạn đường khiến biết bao người để mắt.

Đại hội Chí Tôn luôn luôn được tổ chức tại núi Vạn Sát Thiên Tôn trong Bàn Kha sơn mạch. Nếu cưỡi trâu ngốc đi từ Vô Yêu phúc địa tới đó cũng mất khoảng bảy, tám ngày. Đương nhiên không phải đi bộ tới, mà là bay, trâu ngốc biết bay, không những thế còn bay rất nhanh. Thú cưng giữ của của tôn giả số một ma đạo đương nhiên không đơn giản, nó không chỉ có thể làm vật cưỡi cho chủ nhân mà còn có thể phối hợp chủ nhân thi pháp đánh địch. Đừng nghĩ rằng tên của nó là “A Ngốc” thì nó ngốc thật, bán manh là nghề phụ thôi, không có bản lĩnh thì sao trông giữ được Vô Yêu phúc địa?

Khương Hạo Xuyên cũng rất có bản lĩnh, trong quá trình đi tới núi Vạn Sát Thiên Tôn, có khoảng gần trăm tên lau nhau thích lao ra khiêu khích hắn. Khương Hạo Xuyên rút kiếm giết không chớp mắt, lần này coi như nổi danh, khiến người trong Ma đạo lãnh hội được phong thái của nam nhân của đệ nhất tôn giả.

Nhưng mà, đám lau nhau thì có lợi hại cũng chỉ tới Nguyên Anh kỳ, đám cao thủ Hóa Thần kỳ đều tụ hết tại núi Vạn Sát Thiên Tôn đợi một người một trâu. Đánh được đàn em đâu có nghĩa là diệt được các vị lão đại, làm nóng người rồi thì vở kịch mới bắt đầu.

Trâu ngốc từ từ hạ xuống đất, hơn mấy chục đạo thần niệm lập tức quét về bên này, Khương Hạo Xuyên không hề ngần ngại ngẩng đầu lên, đánh giá ngọn núi hùng vĩ màu đỏ sậm trước mắt. Hắn ngạo nghễ hừ lạnh nói: “Đây chính là đạo đãi khách của Ngũ đại thế gia sao?”

Lời này vừa dứt, trên vách đá trước mặt liệu sáng lên, hiện ra một cánh cổng. Hóa ra đại hội Chí Tôn được tổ chức bên trong chứ không phải trên núi Vạn Sát Thiên Tôn.

Khương Hạo Xuyên kẹp lưng trâu, chỉ huy trâu ngốc đạp lên cánh cổng đá. Chưa đi được mấy bước, năm bóng người dần hiện ra phía cửa, một người dẫn đầu bước ra, thanh âm hùng hậu cười nói: “Khương thiếu hiệp đường xa mà đến, chúng ta lại chưa ra hoan nghênh, quả là thất kính, thất kính.”

Cùng lúc đó, bốn người còn lại cũng hiện ra, ánh mắt khác nhau đánh giá nhân vật phong vân thời gian gần đây.

Khương Hạo Xuyên buông mắt nhìn về phía người vừa lên tiếng, lãnh đạm nói: “Các vị gia chủ là quý nhân bận rộn, ta có thể lý giải. Nhưng mời Chử gia chủ đừng gọi ta là Khương thiếu hiệp, ta tới đây là để tham gia đại hội Chí Tôn của Ma đạo chứ không phải đại hội Anh Kiệt của Chính đạo, gọi như vậy thì chẳng ra cái gì cả.”

Có người âm hiểm cười hai tiếng nói: “Chử gia chủ cũng là có ý tốt, các hạ vốn là đệ tử Huyền Cơ môn, xưng hô như vậy chẳng phải càng thân thiết sao.”

Khương Hạo Xuyên liếc nhìn đối phương, hỏi vặn lại: “Nói như vậy các ngươi cũng thân thiết gọi Thành Uyên nhà ta là Mạc Thiếu hiệp?” Nói rồi hắn chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Diêm gia chủ, thời gian trước Diêm Quân của quý phủ vì vô ý mà chết trong tay đám dư nghiệp Thi Tông, thật sự là khiến người ta đau lòng, mong ngài nén bi thương.”

Sắc mặt Diêm gia chủ nhất thời xanh mét. Sau khi Diêm Quân uổng mạng, Diêm gia chẳng còn cao thủ Hóa Thần kỳ nào ngoài gia chủ là hắn. Tuy rằng với đẳng cấp của Diêm gia cũng không phải không mời đến Hóa Thần kỳ, nhưng người ngoài sao so được với người trong nhà? Huống chi Diêm Quân vốn là người thừa kế chức vị gia chủ tiếp theo, việc này là đả kích lớn của Diêm gia. Vậy mà Khương Hạo Xuyên còn chọc vào cái chân đau của hắn. đúng là không nể mặt nhau.

Lúc này, người thứ ba tiến đến, vẻ mặt của hắn có vẻ ôn hòa, hòa giải nói: “Chúng ta đừng đứng đây hàn huyên nữa, đi vào rồi nói sau.”

Lần này Khương Hạo Xuyên cũng lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Đới gia chủ nói phải, ngày trước ta thấy Tử An huynh tuấn tú lịch sự, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng. Hôm nay gặp mới biết, có kỳ phụ tất có kỳ tử.”

“Ha ha, thằng con nhà này đâu đã đáng để các hạ ngưỡng mộ, cũng chỉ có người như Mạc tôn giả mới xứng với các hạ.” Đới gia chủ chớp mắt vài cái, nâng tay chỉ vào cổng: “Mời tiến vào, mọi người đều đang ngóng chờ!”

Cứ nói đi nào :3